Chăm sóc sức khỏe cho một ngôi làng ở Nigeria

Một phòng khám đa khoa ở Nigeria được lập bởi một bác sỹ đến từ San Sebastian, Tây Ban Nha, từ lâu đã có một ảnh hưởng lớn lao trong ngôi làng nhỏ đó. Dưới đây là một bài báo đăng trên trang tin tức tiếng Tây Ban Nha “Que.es”

Silvanus

Silvanus sống trong một ngôi nhà gạch ở bờ rìa một ngôi làng mà trước đây là khu vực của người Biafran của Nigeria. Trong vòng nhiều năm nay, người dân ở đây chỉ có điện xài trong một vài giờ mỗi ngày, nhưng không có nước máy. Silvanus không biết nước Tây Ban Nha ở đâu, cũng như cả châu Âu. Trong phần lớn cuộc đời của mình, anh chỉ dành một vài tháng ở một thành phố lớn ở học về nghề lát gạch, giúp anh kiếm sống trong ngôi làng nhỏ của Iwollo.

Cả anh và gia đình đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một người da trắng trong làng. Do một vài vụ bắt cóc khách nước ngoài gần đây, không một nước Châu Âu nào hiện nay khuyến khích khách du lịch đến vùng Đông Nam Nigeria. Những đứa trẻ mở to đôi mắt và thì thầm với nhau, và những đứa bé tuổi nhất đám thì rất sợ khi nhìn một “onyocha” (“người da trắng” trong tiếng địa phương). Những đứa thiếu niên dạn hơn thì gọi lớn tiếng “anh trai của David Beckham” bằng tiếng Anh khi chúng thấy tôi đi ngang qua (tôi trông rất giống cầu thủ nước Anh cũng như Eleanor Roosevelt giống Grace Kelly vậy)

Hai đứa con nhỏ tuổi nhất của Silvarus từ chối chụp hình. Một người khách lạ từ một chủng tộc khác họ chưa từng bao giờ thấy trước đó là quá lạ lẫm đối với họ. Họ đứng nhìn ra bên ngoài từ cánh cửa của ngôi nhà gạch bằng bùn. Trên sàn nhà bên trong là một vài tấm nệm mỏng. Mẹ của chúng đang bận rộn phía sau nhà với một cái cối giã đang trộn sắn và một vài loại rau củ cho bữa tối. Họ cũng có một vào chiếc ghế nhựa rẻ tiền mà chúng tôi ngồi dưới tán cây cọ trong khi trò chuyện.

Silvarus kể với tôi rằng ba năm trước, anh ta đã bỏ công việc vì căn bệnh tim. Không khí nóng bức và ẩm ướt nhiệt đới khiến cho việc đi làm bên ngoài rất khó khăn. Thông thường, họ bị chảy mồ hôi cả ngày, cả ngoài trời nắng lẫn trong bóng râm. Do đó, rất dễ hình dung nỗi khổ tâm mà người đàn ông này đang mang trong mình, khi đột nhiên không thể giúp gì cho vợ và bốn đứa con trong một đất nước mà An ninh xã hội vẫn còn là một ẩn số, và việc không có bất cứ công trình nào để giúp ích cho hàng triệu người dân nghèo khó nơi đây. Nhưng nhờ được điều trị tại phòng khám địa phương, anh ta bây giờ đã khỏe lại. Để chứng minh anh đã bình phục như thế nào, anh đem ra chiếc xe đạp mà anh đi làm mỗi ngày. Cái xe đạp là phương tiện giúp anh đi từ thị trấn này đến thị trấn khác đến nơi thuê anh đến lát gạch.

Phòng khám bệnh phát thuốc nông thôn ở Iwollo, nơi Silvarus được điều trị, đã hoạt động cách đây ba năm là một sáng kiến của một vài thành viên Opus Dei với sự trợ giúp của NGO Zabalketa, tọa lạc ở vùng Basque, Tây Ban Nha. Nó được duy trì nhờ vào nỗ lực của bác sỹ San Sebastian, Joe Machimbarrena, người giúp tìm kiếm sự hỗ trợ về tài chính từ các cơ quan và cá nhân để cung cấp vật dụng y tế cần thiết. Do đó, họ có thể cung cấp hầu hết các loại vacxin miễn phí và các dịch vụ điều trị tốn kém hơn với mức giá rất thấp.

Những trường hợp như Silvarus ngày càng được nhân rộng tại phòng khám đa khoa chữa trị hơn 60 người một ngày này. Những nhân viên ở đây thường thấy người dân mắc phải bệnh sốt rét,vốn là bệnh thường gặp tại địa phương, cũng như những bệnh như tiểu đường, nhiễm trùng dạ dày và suy dinh dưỡng. Một trong những bác sỹ chịu trách nhiệm tại phòng phát thuốc nói với chúng tôi rằng điều thiết yếu ở đây chính là giáo dục, tuyên truyền. Thông thường, người dân cho thêm vào món súp của họ một vài con tôm bắt từ sông suối ( loại thực phẩm luôn có sẵn và có rất nhiều protein) là đủ cải thiện dinh dưỡng cho toàn bộ gia đình.

Antonio Olivié

Ngày mà tôi đến thăm phòng khám thì ở đó đang thực hiện việc tiêm chủng cho trẻ em. Hàng chục bà mẹ đến mang theo con nhỏ sau lưng, được quấn bằng mảnh vải như những cái túi đeo sau lưng. Tại đây, họ được tiêm ngừa nhiều loại bệnh dịch truyền nhiễm, bao gồm bại liệt, bệnh sốt vàng thường thấy ở các nước nhiệt đới.

Các đó không tới một dặm đường, có một phòng khám đa khoa do nhà nước điều hành mà chúng tôi cũng có dịp ghé thăm. Hai y tá đang trực cho chúng tôi biết đã hai tháng rồi, họ không hề nhận được các loại thuốc họ cần cho các bệnh nhân. Dù cho vì tham nhũng, bỏ bê công việc hay tổ chức kém, sự thật là tòa nhà nhỏ ở Iwollo này, được xây lên và dọn dẹp sạch sẽ gần đây, không hề có nguồn cung cấp thuốc theo yêu cầu để chăm sóc các bệnh nhận. Một trong các y tá nói với chúng tôi: “Chúng tôi chỉ giúp đỡ những bệnh nhân đến đây bằng cách cho họ biết thông tin về căn bệnh, và nếu chúng tôi thấy bất cứ điều gì nghiêm trọng, chúng tôi sẽ gửi họ đến bệnh viện khác.”

Antonio Olivié//Que.es